Trong ba điểm đến trong lịch trình thì Bagan là nơi tôi đặt chân tới muộn nhất nhưng là nơi tôi dành tình cảm nhiều nhất. Viết thư tình gửi Bagan không biết bao nhiêu cho đủ. Khi ấp ủ dự định đi Myanmar tôi bắt đầu tìm kiếm những hình ảnh về xứ chùa tháp trên insta và hình ảnh đầu tiên gây ấn tượng mạnh với tôi là bức ảnh với những đỉnh tháp, những quả cầu bay trong ánh cam, vàng của sắc trời, trong màn bụi trắng đục mờ của hoang mạc. Chính hình ảnh với độ tương phản cực mạnh đó đã thôi thúc tôi đến với miền đất hứa. Có lẽ tình cảm tôi dành cho Bagan bắt đầu từ đó. Trong nhưng khoảng thời gian sau đó, tôi liên tục tìm kiếm những thông tin về Bagan, thậm chí đến mức ngày nào tôi cũng lướt facebook, check #Bagan trên insta để ngắm nhìn bóng hình xứ sở đó- Xứ sở của những đỉnh tháp.
Từng là kinh đô của vương triều Bamar một thời vàng son với hằng hà sa số những ngôi đền được xây dựng. Về cơ bản thì tổng thể hơn 2.000 chùa tháp kia được chia làm 2 loại là “stupa” và “Chedi”. Stupa là những ngọn tháp đặc và không có cửa dể vào, Chedi thì là những tháp rỗng, có không gian thờ cúng tượng phật ở bên trong. Sau trận động đất năm 1975 nhiều ngôi đền đài bị hư hại nặng, không còn giữ được vẻ vẹn nguyên ban đầu và gần đây sau trận động đất năm 2016 thì chính quyền không còn cho phép người dân cũng như khách du lịch trải nghiệm leo lên những ngọn tháp nữa. Thời tiết Bagan nóng, khô và mờ bụi. Sở dĩ miền đất này mang thời tiết đặc trưng đó xuất phát từ thế kỷ thứ 9, người dân đã đốn toàn bộ cây cổ thụ trong vùng để xây dựng đền đài theo lệnh vua ban. Cũng nhờ khí hậu nóng khô như vậy nên những ngôi đền được bảo vệ trước sự bào mòn của thời gian.
Nên tới Bagan vào thời gian từ tháng 11 đến tháng 3 là khoảng thời gian thời tiết rất ủng hộ và chào đón bạn tới Bagan cũng như Myanmar. Sau khoảng thời gian này sẽ là mùa mưa và bạn sẽ không còn cơ hội ngắm những quả cầu bay tại miền cổ tích này nữa. Thời tiết tại Bagan thay đổi theo các thời điểm trong ngày. Đêm và sáng sớm se lạnh, ngày thì nắng nóng. Do vậy bạn nên mang theo áo khoác mỏng.
Với quỹ thời gian hơn 2 ngày ở Bagan thì ban đầu mình có trải nghiệm một số ngôi đền đặc trưng rồi sau đó mình đi vô định trong cái hoang mạc kia và khám phá những đỉnh tháp vô danh. Recommend một số địa điểm mình đã in dấu chân tại Bagan.
Bagan ngoài nắng, gió và bụi thì còn sở hữu hai thứ đặc sản mà con người ta vẫn luôn thèm khát khi tới nơi đây đó là hoàng hôn và bình minh. Tới Bagan thì bạn đừng ngủ nướng, cũng đừng nên về khách sạn quá sớm trong ánh chiều tà. Như mình đã nói phía trên, bạn không thể trải nghiệm leo lên những ngọn tháp để ngắm ánh mặt trời được nữa, nhưng cũng đừng vội nản chí. Một số điểm ngắm hoàng hôn, bình minh mình recommend cho mọi người:
- Nyaung Lat Phet Viewing Mound (Sunset Viewpoint): Điểm ngắm này là một dải đất cao bên một hồ nước, tuy không được cao như những ngọn tháp nhưng vị trí nơi này khá đắc địa để thưởng ngoạc đặc sản của Bagan.
- East O-htein Taung Viewing: Cũng là một dải đất cao tuy không đắc địa như Sunset Viewpoint nhưng điểm cộng của nơi này là không quá đông người.
Tại Bagan bạn không cần quá vội vã, hãy cứ thư thả khám phá và cũng đừng ngần ngại sợ lạc, sợ bụi, sợ bẩn mà không dám tiến sâu vào cái hoang mạc kia. Bạn sẽ gặp những đàn cừu, đàn ngựa cùng những vệt nắng dài xuyên qua tán cây cùng những ngọn tháp cổ với những kiến trúc khác lạ. Tình hình an ninh tại bagan thì bạn có thể hoàn toàn an tâm. Thời gian tại Bagan như ngưng đọng. Chỉ duy nhất một hoạt động luôn vội vã mang tên: "chạy theo ánh mặt trời". Năm rưỡi sáng một buổi sớm mờ sương, khi bóng tối đặc quánh vẫn còn lưu cữu trên miền hoang mạc, khi ánh trăng vẫn còn lưu luyến bầu trời chưa muốn rời. Bản hoà âm trong buổi chạng vạng chỉ là tiếng gió nhẹ rít, tiếng vó ngựa lọc cọc cùng với tiếng động cơ của những chiếc xe máy, xe điện nhẹ lướt trong màn sương bụi. Cái tiết trời se se lạnh cùng với vị ngai ngái của những ngọn cỏ ven đường càng khiến trái tim tôi chộn rộn, háo hức chỉ mong bắt cho kịp khoảnh khắc chuyển mình của Bagan. Gần sáu giờ sáng trời đất Bagan chuyển mình mạnh mẽ. Những vệt sáng đầu tiên dần chạm tới những đỉnh tháp. Cả hoang mạc như hồi sinh sau một đêm đen thăm thẳm. Tấm áo bóng tối được rũ bỏ, ánh lên niềm hân hoan ngày mới. Dưới những dải chân mây ửng hồng những sắc cam vàng như rót mật nhẹ trải xuống và nhanh chóng rọi sáng vùng đồng hoang rộng lớn miên man. Cùng với sự rực sáng của ánh bình minh những quả khí cầu từ phía chân trời theo hướng gió và nhẹ nhàng bay lên. Những quả cầu bay đa sắc bay lững lờ trong nắng mai, phía trên là những gam màu nóng của sắc trời, phía dưới là những dải xanh ngút ngàn của đồng hoang cùng những con đường nâu sậm, những màn sương bụi trắng đục ngầu đang được những vệt nắng xuyên chiếu, cùng với sự tô điểm của những ngọn tháp đỏ gạch đang vươn lên trong nắng sớm. Khoảnh khắc này có lẽ là khoảng khắc bình minh mộng ảo nhất tôi từng thấy. Và cũng chính khoảnh khắc đó tôi cảm thấy bản thân thật bất lực. Vì sao ư? Vì tôi không biết dùng mỹ từ nào để xứng đáng diễn tả thời khắc đó, vì ống kính trên tay tôi không đủ khả năng để ghi lại hết diện mạo của buổi sáng nguyên sơ đó. Những quả cầu bay lơ lửng trong khoảng không kia như kéo theo mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu tôi. Có lẽ thời khắc đó tôi như được gội rửa bụi trần, tâm hồn tôi trở nên thư thái, vô ưu, không vướng bận. Sự tươi mới, niềm hân hoan cùng một luồng sáng vô hình nào đó như chạy khắp huyết quản tôi, mọi giác quan trong tôi như được đánh thức. Có lẽ tâm hồn tôi cũng đang được tái sinh giống như hoang mạc Bagan ngoài kia. Ánh mắt tôi vẫn chăm chăm, miết mải dõi theo những trái cầu lửa đang lang thang vô định trên bầu trời. Đứng giữa hoang mạc rộng lớn, cảm thấy bản thân nhỏ bé như một hạt bụi vậy. Có lẽ mỗi con người trên hành tinh này đều như một hạt bụi trong cái hoang mạc Bagan nóng đỏ lửa kia và rồi những hạt bụi đó bay theo những hướng gió của đời mình. Và tôi chợt nghĩ về thanh xuân của mình. Nếu không phải là một cơn mưa rào chóng tạnh, nếu không phải là một ly trà uống vội thì cũng sẽ như hoang mạc xứ Bagan này. Dù có lạc lõng, dù có nắng cháy mặt người, hay thậm chí hít đủ bụi đến nghẹt mũi, viêm họng thì vẫn muốn đắm mình vào đó tắm bụi lần thứ hai.
Những ngày ở Bagan là những ngày bình yên, dung dị thực sự. Tôi khoan thai rong ruổi trên những con đường đất đầy sương, bụi. Rồi khi chiều tà lại vội vã phóng xe mong sao bắt kịp ánh hoàng hôn. Vẫn là những vệt sáng sắc màu đó nhưng không còn tươi mới như sớm bình minh. Những sắc mây mang một vẻ huyền hoặc, đượm buồn và luyến thương. Mặt trời lui dần sau dãy núi để lại những dải sáng ửng hồng và nhẹ tắt dần theo màn đêm. Những cánh chim chạng vạng cùng với tiếng chuông chùa, tiếng kinh cầu cùng đan xen tiếng quạ kêu vang vọng trong thinh không. Từng cơn gió nhẹ mơn man trên da mặt tôi kéo theo hơi sương se lạnh. Một ngày tại Bagan nhẹ đến và nhẹ đi như vậy đó. Rời miền hoang mạc khô cằn, tôi leo lên chuyến xe đêm về lại Yangon. Giấc mộng vàng Bagan tạm khép lại trong sự thương nhớ. Kiếp trước sống tại đâu thì tôi không rõ, nhưng tôi khẳng định kiếp trước tôi có duyên nợ với Bagan và có nợ thì phải trả thôi. Tạm biệt, mong rằng lần sau trở lại Bagan vẫn giữ được vẻ hoang sơ, trầm mặc như vậy.
Nhận xét