Chuyện Ngày Đầu Năm Tại Bangkok

Ngày cuối năm, tiện công việc tôi dành ra 1 ngày ghé thăm lại Bangkok. Vẫn cảm giác thân thuộc, gần gũi và phấn khích như được trở về quê vậy. Chỉ trong hơn 1 năm, tôi qua Bangkok tới 4 lần. Cũng bởi vậy mà tôi xem chốn đô thị hội tụ nhiều bản sắc, nhiều tinh hoa này như quê hương thứ hai cũng là điều dễ hiểu thôi.



Chuyến đi lần này tuy có hơi vội vã, chóng vánh nhưng lại vô cùng đặc biệt. Đặc biệt bởi tôi được "gặp gỡ" với một Bangkok mang "thần thái" rất khác. Một Bangkok nhẹ nhàng, dịu dàng và trầm tư khác hẳn với vẻ sôi nổi, ồn ã và xô bồ thường ngày. Những con phố đã vãn người qua. Những trạm tàu điện không còn những đoàn người vội vã. Con phố quen thiếu đi sắc màu của những hàng xe kẹt dài.

Tôi thích một Bangkok như vậy, không ồn ào, không cần phải quá gấp gáp, quá hối hả, bon chen. Thời gian nán lại Bangkok không nhiều nhưng tôi vẫn cố gắng dành cho bản thân những giây phút ngắn ngủn buổi tối ngày cuối năm thả bội tại con đường khu Khao San, ngắm thành phố tôi thương đang chuyển mình sang một thập kỷ mới trong niềm hân hoan.




Buổi sáng đầu tiên của năm mới, những bước chân lại chộn rộn chạm lên những góc phố khu Silom. Bước đi nhanh trên đoạn đường vắng rồi chợt chậm lại bởi những sắc màu của ngôi đền Sri Maha Mariamman. Vẫn là lối kiến trúc quen thuộc như những ngôi đền Hindu mà tôi từng thấy tại Singapore, Kuala Lumpur. Dù là đền thờ của người Ấn nhưng có khá đông cộng đồng người Thái, người Hoa và lữ khách tới viếng thăm. Ngôi đền với với bề dày trên 100 năm lịch sử chính là nơi để thể hiện sự tôn kính của những trái tim sùng đạo, là cầu nối gửi gắm những ước nguyện năm mới tốt lành tới các vị thần linh.




Thả bộ trên con đường từ Silom tới Bang Rak cùng chiếc máy ảnh quen thuộc đồng hành. Ống kính của tôi tiếp tục ghi lại kiến trúc cổ đã nhuốm màu cũ kỹ, rêu phong tại East Asiatic Company Thailand Building. Tòa nhà tọa lạc bên bờ sông Chao Phraya, bị lãng quên khá lâu, nay được tái sử dụng trở thành một điểm tham quan khá thú vị với những góc ảnh độc, lạ. Thật tiếc vì ngày đầu năm họ không mở cửa để tham quan phía bên trong. Nhưng có lẽ với tôi chỉ cần được ngắm dòng sông Chao Phraya bình yên kề bên đô thị, với ánh nhìn đầy thân quen, giống như những giây phút tôi ngắm dòng sông Hồng quê mình. Chỉ cần đơn giản như vậy thôi là đủ ấm áp, an yên trong lòng.




Đi dọc theo con đường bên bờ kênh từ Bang Rak tới China Town. Vẫn là vẻ vắng lặng bao trùm lên khoảng không. Những ngôi chùa trong sắc đỏ theo lối kiến trúc người Hoa, những hàng cây dọc dòng kênh nhỏ, những ngôi nhà với biển hiệu chữ hoa đa sắc màu và những tia nắng rót nhẹ xuống góc đường. Vẫn là những gam màu đó, bản hòa âm buổi sáng chỉ thiếu đi tiếng động cơ, tiếng còi xe thường ngày nhưng nhen nhóm trong tôi những xúc cảm rất khác so với những chuyến ghé thăm trước đây. Từng cơn gió chạy nhẹ trên mái tóc, cái nắng oi ả đầu năm như được xoa dịu bớt phần nào và tôi thấy Bangkok bình yên, dung dị hơn bao giờ hết. Có lẽ Bangkok hay bất cứ đô thị nào cũng cần có những khoảng lặng như vậy để ta suy ngẫm, tự nhìn lại bản thân và để rồi cân bằng lại cuộc sống, tái tạo lại cảm xúc.











Điều duy nhất không hề thay đổi xuyên suốt 365 ngày của Bangkok mà tôi nhận thấy đó là: "những nụ cười". Không chỉ đơn giản là một động tác vận động cơ mắt, cơ môi. Những nụ cười đó mang nhiều sắc thái, tâm tư khác nhau. Nhưng tôi cảm nhận được sự gần gũi, ấm áp và sự chào đón được gửi gắm từ những nụ cười hiền hậu đó. Vẫn là một vùng đô thị giàu lòng mến khách. Không có sớm bình minh đầy huyền hoặc, cũng không có những buổi chạng vạng hoàng hôn đầy mộng ảo. Nhưng vẫn là nơi khiến trái tim tôi loạn nhịp, cùng với những cái nhìn đầy si mê. Lên chuyến bus tới cố đô Ayutthaya, những vệt nắng chiều ửng hồng rồi tắt đần, ngắm đường phố Bangkok qua những ô kính, nỗi nhớ nhẹ dâng như đang ngồi chuyến xe từ biệt quê hương để tới một chân trời xa xôi. Vẫn như những lần trước, đến trong hân hoan và đi trong thương nhớ. Bangkok ơi! Có hiểu thấu lòng tôi?